Đêm, thỉnh thoảng vào những hôm nhiệt độ mát mẻ, chiếc quạt quạt khe khẽ cũng đủ cảm thấy dễ chịu. Những hôm đấy tự dưng lạc vào những giấc mơ kì lạ.
Việc sử dụng cái chai ấy thế mà cũng như một khoản đầu tư, nếu có thể cho cái chai đi những cuộc hành trình liên tục, nó sẽ có ích hơn là được dùng đi dùng lại.
Continue reading →Sau tết không ăn mấy bánh trưng, mà bánh trưng cũng chả có mà thừa, tết xong mừng tuổi phát hết sạch tiền. Rồi các ngày sau tết cũng giống những ngày trước tết, ăn, ngủ, dậy, học, làm linh tinh, đọc truyện, và vui...
Continue reading →Khi người ta không còn yêu nhau nữa, câu hỏi thăm cũng trở nên thừa
Continue reading →Viết rồi xoá đi, xoá rồi lại viết, lại xoá rồi viết, rồi chẳng nghĩ gì nữa, bấm gửi.
Continue reading →Cuối tháng 10 mọi năm vẫn còn nóng, và phải chạy tít lên núi mới thấy cái lạnh, muốn ở bên cạnh bạn, cạnh em, trên Đồng Cao gió lạnh tê người, được nhìn thấy những khuôn mặt cười tươi khi về sáng, mà dạo gần đây bỗng như chẳng còn nữa, giọng nói của con cụ chẳng còn nhớ nổi, cụ vẫn chưa gặp con từ khi con về nước, em gái vì stress mà chẳng nói với anh được vài câu, phần vì lo, phần vì suy nghĩ mà nhiều lúc cũng stress theo, những cuộc nói chuyện đứt quãng chập chờn, những cuộc hẹn karaoke hay đi gặp trước khi bay chỉ kết thúc bằng những dòng chat không bao giờ seen, ptmt thì chỉ còn có thể gặp trong vài phút ngắn ngủi rồi thôi, những cậu em nói rằng em sẽ đi và không về nữa.
Continue reading →Rồi một hôm trong cuộc đời, nhận ra, ai cũng bận, mình cũng bận, chẳng ai có thời gian cho nhau, bỗng nhiên buồn đôi khi, thế rồi ăn, rồi uống, rồi hút thuốc. Ngày hôm ấy nhận ra, ôi trời ơi... hóa ra không phải mình bọn Kim Ngưu là buồn thì sẽ ăn, ai buồn cũng sẽ ăn.
Continue reading →Người ta thật lạ, Người ta cười, là vui hay là sao? Người ta không cười, là buồn hay là sao?
Continue reading →Những dòng chữ của ai đó gửi từ tháng 2. Nếu mà biết, Có lẽ cũng chẳng biết trả lời thế nào. Bây giờ đọc được rồi, có nên trả lời không?
Continue reading →Thỉnh thoảng lại nghĩ: Nếu nhớ nhiều chuyện quá,... Có ngày ngăn tủ ký ức sẽ đầy lên, và anh sẽ quên hết., chẳng còn gì.
Continue reading →Đêm, thỉnh thoảng vào những hôm nhiệt độ mát mẻ, chiếc quạt quạt khe khẽ cũng đủ cảm thấy dễ chịu. Những hôm đấy tự dưng lạc vào những giấc mơ kì lạ.Đứng giữa con đường không có khói xe, trên đồi,
Continue reading →Dạo này cảm giác tay bị run, mất tập trung. Hay bị tai nạn mà không vì lý do gì. Dạo này đang cần mua một cái túi chống shock, để mà chui vào. Cho an toàn.
Continue reading →Nếu là người khổng lồ và Trái Đất là một trái bóng, thì ho sẽ là một trận bão lớn.
Continue reading →"When I was young I'd listen to the radio waiting for my favorite songs when they played I'd sing along It made me smile"
Continue reading →Lần đầu tiên tự mình làm vỡ một đồ kỷ niệm Lần đầu tiên đủ can đảm đập nó đi
Continue reading →Càng ngày càng thấy có vẻ sắp bị anzeimer, lại nghĩ đến Ký ức của ngày mai (Memories of tomorrow/Ashita no Kioku) Một bộ phim kể về một người đàn ông trung niên người Nhật, mất bao năm trời gây dựng sự nghiệp, làm việc tận tâm rồi bỗng một ngày nhận ra mình sắp bị mất trí nhớ. Lúc đấy ông mới vội vàng gọi những đồng nghiệp của mình ra, vẽ lại chân dung họ để phòng ngày quên mất tất cả.
Continue reading →